Rất dzui khi bạn truy cập 4rum của Lớp YB-K36 đáng iu!^^
MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! 0bc93f7115850c2c


Join the forum, it's quick and easy

Rất dzui khi bạn truy cập 4rum của Lớp YB-K36 đáng iu!^^
MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! 0bc93f7115850c2c
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Hồi ức về diễn đàn !
by Stevenlinh 31/10/21, 03:45 pm

» Quỹ lớp
by blue_sky 28/08/14, 11:27 pm

» [ĐÃ FIX] TỔNG HỢP TRẮC NGHIỆM SINH LÝ
by trau 23/02/14, 12:35 am

» Một số câu hỏi thi GP
by deheodegameo@gmail.com 05/01/14, 07:33 pm

» THÔNG BÁO HỘI THAO TRUYỀN THỐNG KHOA Y NĂM HỌC 2013-2014
by Stevenlinh 16/11/13, 11:59 am

» Bài giảng Lý đại cương
by hienluong 12/11/13, 11:15 pm

» Bài Giảng GP3 CÔ PHƯỢNG + Lượng Giá
by letanan1994 26/08/13, 08:55 am

» Góc Nhỏ Vinh Danh
by Stevenlinh 23/08/13, 08:50 am

» [SLB] Slide SLB Hô hấp, Tuần hoàn, Tiêu hóa và Chức năng gan
by zzzPandazzz 08/08/13, 09:15 am

» Đề thi GP tham khảo
by TYP 20/07/13, 10:27 am


MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

5 posters

Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by NeMo 08/10/10, 02:42 pm

“Cám ơn đời đã cho con tình mẹ
Cám ơn mẹ đã cho con cuộc đời”

...từ rất lâu rồi...quá khứ...tôi viết lại bài văn của mình...

Sau quá nhiều năm, kí ức trong tôi cũng phai nhạt dần, còn đâu thời quá khứ trẻ thơ trong tôi. Như là một bản năng, như là một sự chạy trốn hèn nhát, sau mỗi một chuyện buồn, khi người ta muốn quên đi quá khứ thì như có một màn sương mỏng che kín không gian phía trước, cái không gian của quá khứ đã qua, khiến cho càng ngày quá khứ càng phai mờ dần. Với tôi cũng vậy, chuyện quá khứ hầu như tôi đã quên đi tất cả, chẳng hiểu sao, có lẽ tôi chỉ nhớ rõ mọi chuyện từ năm lớp 9 cho tới nay. Nhưng trong tôi đôi khi mọi chuyện lại hiện ra rõ nét ngay trước mắt, như mới xảy ra ngày hôm qua. Có thể như người ta vẫn nói thực sự kí ức không bao giờ quên.

Tôi yêu mưa, thật sự, thế nhưng trong kí ức về tuổi thơ mà tôi còn nhớ lại ngập chàn ánh nắng, ánh nắng chiếu vàng rộm trong một không gian mênh mông của bãi cát dài. Kí ức đó mới đẹp làm sao, những ngày tháng phải chăng tôi không bao giờ có lại. Sinh ra trong một thành phố yên bình, mọi người với nếp sống hòa nhã từ tốn, không hối hả như những thành phố công nghiệp ngựa xe như nước. Những buổi sáng tinh sương, những con phố nhỏ với dòng người đều đều qua lại một cách nhẹ nhàng, tôi đã lớn lên trong một thành phố đẹp với không gian yên bình như thế.

Khi tôi bắt đầu biết nhân thức, những gì tôi biết là cuộc sồng của ba mẹ con trong một căn nhà cấp bốn mái ngói với ba gian nhà. Nó ở sâu trong một con ngõ nhỏ, ngay sau nhà tôi là một ruộng rau muống rộng bát ngát trong tầm mắt trẻ thơ với một bụi chuối già. Căn nhà nhỏ nhưng đầy ắp kỉ niệm thời ấu thơ của tôi. Những ngày tháng hồn nhiên nô đùa với đám bạn cùng xóm và thằng em nhỏ kém tôi một tuổi. Những gì tôi biết về gia đình hay về ba tôi là những bức ảnh của ba được dán trên những tấm gương, ba tôi đi Nga từ khi tôi mới chỉ 3 tuổi với mong ước làm giàu, để lại mẹ tôi cùng hai đứa con nhỏ. Trong không khí nhẹ nhàng đó tuổi thơ tôi cứ nhẹ nhàng trôi đi không chút lo âu phiền muộn. Bởi vì hai anh em tôi đang được sống trong tình yêu vô bờ của một người mẹ yêu con, thương con, lo cho con từng cái ăn giấc ngủ. Cứ thế, thoáng cái tôi đã học lớp 6, vẫn chưa một lần được nhìn thấy ba, một người ba bằng xương bằng thịt như tôi mong muốn. Rồi cũng bắt đầu từ lúc đó, mẹ tôi bắt đầu cảm thấy đau phần dưới cơ thể, giống như là người bị đau thần kinh tọa, mẹ đã đi chữa nhiều nơi nhưng chẳng thể khỏi. Trong năm đó, ba tôi đã về lần đầu tiên sau 9 năm đi nước ngoài. Trong tâm trí của một đứa bé thì làm gì có giận hờn, trong đó chỉ ngập tràn một niềm hạnh phúc khi được gặp ba. Hạnh phúc vì một điều đơn giản là mình cũng có ba, có ba ở nhà, không còn phải tủi thân mỗi khi nhìn đám bạn hàng xóm đón ba và nhận những món quà sau mỗi ngày làm việc.

Vài tháng sau, ba tôi lại tiếp tục lên máy bay chở về Nga để làm việc, niềm vui nhỏ bé lại tiếp tục bị gián đoạn. Nhưng trẻ con thì không buồn được lâu, vẫn lại hồn nhiên vui chơi trong ánh nắng vàng, trên những bãi cát rộng bao la khi người ta đã lấp ruộng rau muống đi để xây chuẩn bị xây những công trình đồ sộ của tỉnh và những trường học. Một con đường lớn được làm ngay trước nhà tôi, nghiễm nhiên căn nhà nhỏ bé của tôi trở thành nhà mặt phố. Ba gửi tiền về để mẹ xây một căn nhà cho khang trang, một căn nhà ba tầng mà tôi từng nghĩ chỉ có nhà thằng hàng xóm giàu sang mới có. Có điều lúc này bệnh đau thần kinh tọa của mẹ tôi ngày một nặng hơn, những cơn đau ngày một nhiều hơn và nặng hơn. Dù ốm đau nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng xây căn nhà, mẹ muốn làm một cái gì đó cho hai thằng con trai nhỏ. Được sự giúp đỡ nhiều của các bác tôi, mẹ tôi thì đi hà nội khám bệnh luôn, căn nhà cũng được hoàn thành. Nó là cả một niềm mơ ước lớn lao trong mắt những đứa trẻ là anh em tôi.

Trong những ngày này, mẹ cứ vắng nhà luôn, mẹ hay phải đi hà nội, từ khi mẹ bị bệnh tới nay đã lâu, chữa bằng mọi cách mà vẫn chưa khỏi một căn bệnh đau thần kinh tọa vốn đơn giản. Nhưng nỗi lo luôn là của người lớn, nỗi lo đâu tới với trẻ con, anh em tôi vẫn hồn nhiên chơi đùa như bao ngày qua. Rồi một ngày, trước ngày mẹ tôi từ Hà Nội về, cái ngày mà suốt đời này, tôi chỉ muốn coi nó là một giấc mơ.

Một buổi tối như thường lệ, sau một ngày mệt mỏi với những trò quậy phá, hai anh em đi ngủ, thói quen từ nhỏ hai anh em luôn ngủ chung, tối đó bác tôi tới chơi muộn, bác lên phòng ngủ của hai anh em. Anh đèn huỳnh quang vụt sáng làm chúng tôi thức giấc, nhẹ nhàng bác tới cạnh giường chúng tôi, nhìn vào đôi mắt của tôi, bác như muốn nói một điều gì đó cực kì lớn lao, ít nhất là quá lớn so với suy nghĩ của một thằng nhóc học lớp 6, rồi giọng như nghẹn lại, bác nói từ từ những câu ngắt quãng : “ ngày mai mẹ cháu về... mẹ cháu bị ung thư xương... cháu không được cho mẹ biết...”. có lẽ bác còn nói câu gì đó nhưng các giác quan tôi dường như cô đặc lại, không còn điều khiển được chình bản thân mình. Anh đèn huỳnh quang như nhòe dần đi, nhòe đi vì nước mắt ào ra từ hai khóe mắt tôi, trí óc non dại chẳng thế hiểu điều gì đang xảy ra, mẹ tôi, người mà tôi yêu nhất trên đời, người mà tình yêu dành cho tôi là tất cả. Bác đi ra ngoài, đèn vụt tắt, chỉ còn lại anh em tôi và bóng tối bao phủ. Run rẩy trên giường, nước mắt cứ tuôn ra mà không kìm lại được, tôi chỉ muốn khóc thật nhiều, khóc thật to, gào thét trong bóng tối, mà sao tiếng gào chẳng thốt thành lời, nó nghẹn đắng trong cổ họng, cắn chặt lấy trái tim nhỏ bé mà đau buốt từng hồi. Tôi khóc rất lâu, bên cạnh vẫn nghe thấy tiếng sụt sùi của thằng em, chắc nó cũng giống như tôi, một nỗi đau đến tê dại. Chẳng biết là tôi khóc bao lâu, nhưng tôi đã chìm dần vào giấc ngủ, lần đầu tiên giấc ngủ đến với tôi trong nước mắt.

Sáng hôm sau, tôi thức giấc với tâm trạng hồ nghi, chuyện tối qua là giấc mơ hay là sự thật. Hơn bất cứ thứ gì trên đời, tôi mong đó chỉ là giấc mơ, một con ác mộng ghê sợ nhất của một thằng bé hay mộng mị. Thằng em tôi tỉnh dây với một gương mặt cũng rầu rĩ và ngơ ngác, chẳng biết nó có chung cơn ác mộng với tôi không. Nó nhìn tôi, ánh mắt sợ sệt nói : “ hôm qua bác Phi nói có thật không?”. Câu hỏi như lôi tôi ra khỏi ám ảnh của chính bản thân mình, vậy là chuyện hôm qua là thật, nhưng làm sao tôi có thể trả lời em tôi, dù nó chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng vẫn là thằng em nhỏ bé. Tôi lại lừa dối chính bản thân mình, lừa dối cái sự thực mà tôi không muốn chấp nhận: “ không phải đâu, chắc bác nói dối thôi.”. một nụ cười hiện ra trên mặt nó, nụ cười khiến tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tôi như hoàn toàn tin tưỡng vào cái sự thật mà tôi xây dựng lên.
Hôm nay họ hàng nội ngoại đến nhà tôi rất đông, có lẽ mọi người đều biết chuyện, mọi người đến đón mẹ tôi về nhà. Chúng tôi cũng vui mừng khi được gặp mẹ, nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Rồi ba tôi cũng về, mẹ bị ốm nên ba về, ba chăm sóc mẹ, trong suy nghĩ non nớt của tôi, tôi chẳng hiểu nên giận ba hay là thương ba. Giờ mẹ tôi chỉ chẳng đi được đâu, đến đi vệ sinh mẹ còn cần tới người giúp. Mẹ gầy đi nhanh chóng, người mẹ như chẳng còn chút mỡ thịt nào ngoài xương và da, nhìn dáng mẹ khẳng khiu mà tôi thương xót vô cùng. Trong nhiều tháng trời mẹ đã thử mọi cách mong kéo dài được sự sống như uống máu rắn, sừng tê giác,.. mẹ làm bất cứ chuyện gì để mong có cơ hội, một cơ hội nhỏ nhoi. Tôi biết mẹ chịu mỏi đau khổ, hành hạ không phải để cức bản thân mình, mẹ chỉ muốn sống thêm để thấy hai con mình khôn lớn, từ một tình mẫu tử thiêng liêng nhất mẹ không muốn bỏ lại hai con nhỏ lớn lên mà không có bàn tay và sự quan tâm của người mẹ.

Những ngày tháng mới trong kí ức tuổi thơ, những ngày tháng của bầu trời âm u, không quan lắng đọng tĩnh mịch, cô quạnh tới buồn thảm, đất và trời như cũng một tâm trạng u uất. Bây giờ mẹ tôi phải kéo dài sự sống bằng mooc-phin, một thứ thuốc giảm đau gây nghiện. Những cơn đau đến với mẹ tôi hàng ngày, thường là vào ban đêm, cứ như vậy đã một năm trời. Tôi thương mẹ biết bao khi thấy mẹ trong cơn đau quần quại, ba cũng phải thức trằng hằng đêm dài để chăm sóc và tiêm thuốc cho mẹ. Một năm trời mà nhìn ba như già đi vài tuổi, khiến trái tim nhỏ của tôi không thể giận ba, giận sao ba đi lâu quá, đi mà không về để giờ mẹ phải khổ như thế này. Thật khó tưởng tượng được nỗi đau mà mẹ tôi phải chịu đựng từng giờ từng ngày, đau khổ nào hơn khi tôi chỉ biết nhìn mẹ đau đớn mà chẳng thể làm gì, tôi như một con người vô dụng, một kẻ vứt đi. Tôi chẳng làm được gì ngoài vui vẻ và cố gắng làm cho mẹ vui.

Điều mà tôi tin tưởng ở mẹ tôi, một người phụ nữ đẹp, một người mẹ tuyệt vời và hơn hết là một nghị lực sống bất diệt. Mẹ phải chịu đựng nỗi đau mà không ai có thể chịu đựng nhưng khi bớt đau, mẹ luôn mở nụ cười hiền từ với ánh mắt yêu thương nhìn anh em tôi, đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi thấy trên đời. Nó không phải là một nụ cười bình thường, nó là những gì tinh túy nhất mà người ta có thể tìm thấy được ở một con người. Dù chân yếu không thể đi đứng, thân thể mẹ gầy guộc làm mỗi lần nghĩ tới mẹ mắt tôi lại cay cay, vậy nên mẹ cần có người dìu mỗi khi đi vệ sinh, nhưng nếu có thể, mẹ luôn cố gắng tự đi, dù tôi biết mỗi bước chân mẹ bước đi là cả một cơn đau hành hạ. Nhưng như muốn chứng tỏ với con mình vẫn còn khỏe mạnh mà mẹ luôn cố gắng, một điều làm tôi luôn kính phục mẹ mình. Khi không bị cơn đau hành hạ, mẹ vẫn luôn tỏ ra minh mẫn, mẹ hay cười, hay nói đùa, mẹ muốn là mọi người vui, mẹ không muốn ai buồn vì nỗi đau mẹ phải chịu đựng. Mẹ muốn tất cả khổ đau chỉ cần mẹ phải chịu đựng mà thôi.

Một buổi tối, khi tôi đang say ngủ, ba lên phòng gọi tôi, ba kêu xuống nằm với mẹ. Căn phòng dưới nhà với ánh đèn ốp tường màu vàng làm cho không gian như mờ ảo. Mẹ đang nằm trên giường trong cơn đau hành hạ, thấy tôi mẹ cố gắng chịu đựng, cố gắng không cho đứa con nhỏ nhìn thấy mình đau đớn. Tôi lại nằm cùng mẹ, chui vào vòng tay của mẹ, dựa đầu vào ngực mẹ, hơi thở của mẹ gấp gáp vì phải nén nhịn từng cơn đau. Mẹ gầy gò ốm yếu nhưng sao hơi ấm từ cơ thể mẹ, trong vòng tay yêu thương của mẹ tỏa ra sao ấm ám vô cùng, bất giác lòng tôi đau nhói, tôi sợ một ngày phải xa mẹ, xa vòng tay yêu thương bao năm nay, xa người mà mình yêu thương nhất. Tôi khóc, rấm rứt khóc trong lòng mẹ, xụt xùi nghẹn ngào, tôi không muốn mẹ ra đi đâu, tôi muốn có mãi mẹ ở bên mình thôi, tôi yêu mẹ biết nhường nào... mẹ thấy tôi khóc, mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, như hồi trẻ thơ, giỗ giành một đứa bé con, mẹ âu yếm: “ sao phải khóc hả con?”. Tôi không trả lời, tôi chẳng thể trả lời, tôi sợ phải nói ra những điều đó, tôi chỉ biết nép càng sâu vào người mẹ, nước mắt chan hòa gương mặt, tôi cố cảm nhận thật nhiều, thật nhiều hơi ấm của mẹ, hơi ấm mà chẳng biết bao giờ tôi mới có lại.

Sau đó, tôi vẫn phải chứng kiến những tháng ngày đau khổ của mẹ, nghị lực sống của mẹ tôi chẳng bao giờ tắt dù cho bao nhiêu đớn đau. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy chúng tôi là mỗi ngày mẹ nở thêm nụ cười hạnh phúc. Rồi một thời gian sau, mẹ bỗng ngủ, mẹ ngủ liền hai ngày, có lẽ ung thư đã di căn lên não. Mẹ như có linh tính, phải tới ngày thứ hai, đợi bác tôi lên lau người cho thì mẹ mới chút hơi thở cuối cùng.

Mẹ tôi đã phải chịu nỗi đau một năm rưỡi, biết bao nhiêu ngày mẹ bị nỗi đau rày vò, tất cả những ngày đó, những ngày mà bầu trời luôn ảm đạm lạnh lẽo. Mẹ đã mất, trong đám tang mẹ, mọi người đau khổ và khóc lóc rất nhiều, tôi không được khóc, tôi không được tỏ ra yếu đuối, tôi phải là một người mạnh mẽ, để mẹ thấy rằng tôi có thể vững vàng mà sống, mà lớn lên, để mẹ có thể yên tâm khi ở một nơi nào đó. Nỗi đau thật sự như dày xéo tim can, tôi cắn răng để không thể khóc, từ nay tôi sẽ không bao giờ khóc nữa, mọi đau khổ rồi cũng qua đi, dù có khóc lóc cũng đâu có ích gì, phải cười tươi lên, dũng cảm mà sống, cười một nụ cười thật tươi. Thật kì lạ là trong suy nghĩ của một thằng trẻ con lại có những suy nghĩ như thế, nó làm thay đổi tất cả tính cách và cuộc đời tôi. Trong đám tang tôi không khóc mà lại tỏ ra vô tư hết mức có thể, nhiều người mắng tôi là trẻ con không biết gì, mẹ chết mà không khóc một tiếng, tôi không nghe, nếu khóc hãy để tôi khóc trong lòng, mẹ ra đi cũng hết đau khổ, giờ tôi phải sống thật vui vẻ như mẹ mong muốn. Phải hiểu ý nghĩa của nụ cười và cuộc sống:
vui tôi cười mà khi buồn hay đau khổ tôi lại càng cười nhiều hơn.

“Ngày mai trời lại sáng”- dù có đau khổ, gian lao gì cũng không giết được ta.

MẸ ƠI
NeMo
NeMo
Quản lý mục cảm xúc
Quản lý mục cảm xúc

Tổng số bài gửi : 381
Danh vọng : 8
Join date : 30/09/2010
Age : 32
Đến từ : sao hỏa

http://nemo18192.wordpress.com

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by NeMo 08/10/10, 02:49 pm

BÀI NÀY HƠI DÀI XÍU. AI MUỐN TẢI WORD THÌ TẢI Ở ĐÂY NHÉ.
http://www.mediafire.com/?9fir2uuby029dwh
NeMo
NeMo
Quản lý mục cảm xúc
Quản lý mục cảm xúc

Tổng số bài gửi : 381
Danh vọng : 8
Join date : 30/09/2010
Age : 32
Đến từ : sao hỏa

http://nemo18192.wordpress.com

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by lychi 21/11/10, 05:16 pm

Bai nay khi ng ta doc xong cung chang the cho dc cam xuc gi .boi vi cam xuc o trong long khong the dien ta thanh loi duoc!!!!
cai cau :vui thi cuoi .bun cuoi nhieu hon hay lam do !!!dung chay theo cong bang cua doi nguoi vi cuoc doi von di khong cong bang ,hay chay theo tieg goi tu trai tim !!!
lychi
lychi

Tổng số bài gửi : 50
Danh vọng : 1
Join date : 29/09/2010
Đến từ : Bạc Liêu

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by Ke_Thu_Ba 21/11/10, 05:35 pm

Ông NeMo này viết hay kinh! Chẳng biết là chuyện thiệt hay là một bài văn nữa! Có những điều tôi muốn nói nhưng không thể nói, uhm, nói chung là sau khi đọc bài này rồi bỗng chốc tuj thấy lòng mình có cái gì đó rất lạ...keke. chẳng biết mình đang nói gì nữa... :)

Ke_Thu_Ba
Quản lý ảnh
Quản lý ảnh

Tổng số bài gửi : 710
Danh vọng : 6
Join date : 26/09/2010
Đến từ : Vĩnh Long

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by boymientay 21/11/10, 06:31 pm

bài này tôi ko biết ông viết thật hay chỉ là hư cấu nhưngnoi1 thiệt mặt dù bài văn này dài nhưng sao khi đọc xong trong lòng tôi có gì đó cứ lay động không ngừng,ko bit tai sao?????
boymientay
boymientay

Tổng số bài gửi : 131
Danh vọng : 4
Join date : 19/10/2010
Age : 32
Đến từ : mat troi

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by BoyT 21/11/10, 07:09 pm

hat lắm...thật xúc động và ý nghĩa.
BoyT
BoyT

Tổng số bài gửi : 109
Danh vọng : -1
Join date : 12/10/2010
Age : 34
Đến từ : Cầu Kè - Trà Vinh

Về Đầu Trang Go down

MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!! Empty Re: MẸ ƠI! CON YÊU MẸ!!!

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết